Nợ chương 50 nhé, chả biết cái usb để ở đâu, mai tớ tìm lại ;o;
Sống chung với sếp tổng
Chương 49: “Nếu như một cặp tình nhân hôn nhau dưới cầu thì tình yêu của họ sẽ trở thành vĩnh cửu.”
Lúc Đỗ Lôi Ty tỉnh dậy cảm thấy đầu đau nhức, tiếp theo thấy eo đau nhức, sau đó thì thấy toàn thân đều đau nhức, cả người như bị nứt toác ra.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ máy bay gặp sự cố? Không phải, rõ ràng cô đã xuống máy bay rồi cơ mà… Ngồi miên man suy nghĩ một lúc, cô bỗng nhận ra không khí xung quanh hơi là lạ, bèn mở bừng mắt ra, đụng ngay phải ánh mắt nóng rực của Liêm Tuấn. Anh nghiêng người, tay chống mặt, chắc hẳn đã ngắm cô rất lâu rồi.
Đỗ Lôi Ty sợ sệt: “Anh nhìn em làm gì?” Lời vừa ra khỏi miệng, cô mới phát hiện giọng mình hơi khàn khàn.
Liêm Tuấn không trả lời mà vẫn duy trì tư thế ấy, ánh mắt đầy ẩn ý lướt nhìn cô từ trên xuống dưới, dường như muốn nhìn thấu cả tâm can cô.
Bị nhìn chăm chú như vậy, Đỗ Lôi Ty không biết phải làm thế nào, mặt cô bắt đầu đỏ bừng lên, đôi tay theo phản xạ kéo tấm chăn che kín thân thể. Đột nhiên cô phát hiện ra điều gì, đôi mắt trợn tròn lên.
“Quần áo của em đâu?” Cô hỏi, trong lòng chợt có dự cảm xấu.
Liêm Tuấn liếc mắt: “Em tự tìm đi.”
Đỗ Lôi Ty ngồi dậy nhìn xung quanh, suýt ngất.
Ngoại trừ trên người cô không một mảnh vải che thân, còn lại những nơi không nên có quần áo tất cả đều là quần áo, mặt đất, sofa, thậm chí trên mặt bàn còn có một cái… quần lót!
Đây đâu phải phòng? Rõ ràng là hiện trường cưỡng hiếp mà!
Rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao lại thấy toàn thân đau nhức, mặt cô đỏ bừng lên như quả cà chua: “Anh, anh, anh… thật xấu!” Cô chỉ vào Liêm Tuấn, tức tối mắng.
Liêm Tuấn hứng thú nhướn mày: “Anh xấu thế nào?”
“… Anh nói nhường em ở bên trên mà!”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Hả? Đỗ Lôi Ty ngây người. Bên trên? Sao cô không có ấn tượng gì nhỉ? Nói đúng ra là ngày hôm qua xảy ra việc gì cô hoàn toàn không nhớ chút gì cả.
“Khụ khụ…” Đỗ Lôi Ty xấu hổ ho hai tiếng, lén ngẩng đầu nhìn sếp tổng đại nhân. Tâm trạng anh có vẻ rất tốt, chỉ có điều…
Chợt, cô nhìn thấy cái gì đó: “Cổ anh có vết gì kia?”
“Em cắn.”
Khóe môi Đỗ Lôi Ty run run: “Vậy còn trên tay…”
“Em cào.”
“Ngực…”
“Cũng là kiệt tác của em, còn ở bên dưới nữa, em có muốn xem luôn không?”
Đỗ Lôi Ty thiếu chút nữa thì rơi lệ. Trời cao ơi! Đất dày ơi! Đến cùng thì hôm qua cô đã làm cái gì thế này?
Trong khi Đỗ Lôi Ty còn đang rối trí thì eo bỗng bị túm chặt, lúc định thần lại cô đã bị anh đè xuống, “Đỗ Đỗ, hôm qua quả thực em rất giống ma cà rồng.” Anh nghiêm túc nhìn cô, chốt hạ một câu.
Ma… cà… rồng…
Đỗ Lôi Ty thấy đầu nổ “bùm” một tiếng.
“Hôm… hôm qua em uống say!” Cô ra sức giải thích.
“Anh biết.”
“Cho nên… Em làm gì… làm gì…. đều không… không nhớ gì hết…” Trời ơi, ai cho cô một cái lỗ để chui vào đi!
“Không được.” Liêm Tuấn lắc đầu, “Lời đã nói ra không thể rút lại được.”
“Em đã nói gì?” Đỗ Lôi Ty vội vàng hỏi.
Anh cúi người thổi hơi vào tai cô: “Em bảo anh đừng có dừng lại…”
Ôi, Trường Giang sông dài ơi, Hoàng Hà nước vàng ơi, Đỗ Lôi Ty mặt đỏ ơi!
“Em còn nói…”
“Dừng lại!” Đỗ Lôi Ty kêu to, che mặt lắc đầu, “Em không thích nghe, em không thích nghe…”
Đột nhiên, tay bị bắt lấy, anh khẽ khàng tách tay cô ra, ngắm nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì xấu hổ, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Em còn nói một câu, nhất định em phải nhớ.”
“Em nói, em thích anh.”
Dù em chưa nói, anh cũng muốn em nhớ rằng, em thích anh!
*** *** ***
Đỗ Lôi Ty không nhớ mình đã đi ra khỏi phòng khách sạn bằng cách nào, cô chỉ thấy cả người cứ lơ lơ lửng lửng, trong đầu toàn là những câu nói của sếp tổng đại nhân. Thật sự hôm qua cô đã nói vậy ư? Tuy rằng cô biết mình thích Liêm Tuấn nhưng tại sao khi nghe anh nói ra cô cứ cảm thấy là lạ…
Tuy nhiên tất cả suy nghĩ của cô đã bị dẹp sang một bên, bởi phong cách bài trí trong khách sạn thật sự rất đẹp.
Không khí khách sạn này khác hẳn với khách sạn trong nước, toàn bộ bài trí đều mang đậm phong cách của Ý, rực rỡ mà không mất đi vẻ thanh lịch; trên tường treo các bức họa nhiều màu sắc, trông rất nghệ thuật.
Đỗ Lôi Ty vừa đi vừa tò mò quan sát, thấy đồ nào đẹp còn lôi máy ảnh ra chụp lia lịa, một đoạn đường ngắn tí mà cô đi mất mấy chục phút.
Liêm Tuấn mặc bộ quần áo thoải mái, chậm rãi đi theo sau, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Giống như là, “Nàng đứng trên cầu ngắm cảnh, người ngắm cảnh đứng trên lầu ngắm nàng.” Ở trong mắt anh, cô mới là phong cảnh duy nhất.
Hai người cứ thế đi ra khỏi khách sạn.
Đỗ Lôi Ty chợt cảm thấy điều gì khác lạ, cô dừng bước, ngờ vực hỏi: “Anh có cảm thấy… nơi này khá giống Venice[1] không?”
“Thì đây chính là Venice.”
Đỗ Lôi Ty lắp bắp: “Không… không phải chúng ta đi Roma trước à?”
“Ừ nhưng tự nhiên anh lại muốn đến Venice trước, có sao không?” Anh nhíu mày.
“Không… Không sao…”
=___= Gì chứ, vừa rồi còn cảm thấy anh dịu dàng, rốt cuộc vẫn không thay đổi cái tính chuyên chế độc tài. Venice cái đầu anh! Tôi muốn đi Roma! Tôi muốn xem phim của Audrey Hepburn[2]!!!
Dù trong lòng không phục nhưng Đỗ Lôi Ty nhất định sẽ không tự tìm đường chết mà nói ra. Đằng nào “Mọi con đường đều dẫn tới Roma”, đến Venice rồi chẳng nhẽ không đến được Roma chắc? (-_-||| Đỗ Đỗ, cô hiểu tục ngữ thế đấy hả… )
*** *** ***
Nhà văn nổi tiếng Mark Twain trong truyện ngắn “Thuyền ở Venice” của mình đã từng miêu tả Venice: “Venice là thành phố sông nước nổi tiếng trên thế giới, kênh rạch giao nhau chằng chịt, thuyền bè trở thành phương tiện giao thông chủ yếu tương đương với ô tô trên đường bộ.” Quả thực thành phố này ngập tràn nước, trong thời tiết giao mùa giữa hạ và thu này, không khí lúc nào cũng ẩm ướt hơi nước.
Thuyền ở nơi này có tên gọi rất hay là Gondola, là một con thuyền nhỏ hình trăng non được làm từ gỗ cây sồi, hình dáng thon mảnh nên có thể đi qua dễ dàng ở các khe, rạch nhỏ.
Đỗ Lôi Ty đi theo Liêm Tuấn đến một chiếc Gondola, thấy thuyền vừa bé vừa hẹp cô không dám lên. Nhưng Liêm Tuấn vẫn đứng trên thuyền vươn tay về phía cô.
“Không sao đâu, anh đỡ em.”
Nghe vậy bỗng nhiên cô không còn thấy sợ nữa, cô nắm lấy tay anh bước vững vàng lên thuyền.
Sau đó cô nghe thấy Liêm Tuấn nói với người chèo thuyền cái gì đó nhưng cô không hiểu. Người chèo thuyền gật đầu, bắt đầu chèo, chiếc Gondola nhanh chóng rẽ nước lướt đi.
“Chúng ta đi đâu đây?” Đỗ Lôi Ty tò mò hỏi.
“Trước tiên anh đưa em đi dạo xung quanh, sau đó đến quảng trường San Marco[3].”
“Quảng trường San Marco?” Đỗ Lôi Ty sáng rực mắt, nhớ tới lễ hội Carnival[4] nổi tiếng của Venice, “Chúng ta có được dự lễ hội Carnival không?”
Liêm Tuấn lắc đầu: “Lễ hội Carnival chỉ diễn ra vào tháng hai hàng năm.”
“Ồ…” Đỗ Lôi Ty hơi thất vọng.
“Nếu em muốn xem, tháng hai năm sau chúng ta lại đến.”
“Thật sao?” Đỗ Lôi Ty mừng rỡ.
“Chẳng lẽ anh lừa em?” Anh trêu cô.
“Không phải… ý em là anh bận như vậy không cần dành thời gian cho em.”
“Chỉ cần em thích là được.”
Sáu chữ đơn giản nhưng lại khiến Đỗ Lôi Ty cảm động vô cùng.
Chỉ cần cô thích, anh sẽ luôn luôn ở bên cô? Không sợ cô ngốc nghếch, không sợ cô làm việc gì cũng hỏng, không sợ cô thường xuyên gây rắc rối? Hình như từ trước đến giờ anh đều không để tâm đến những điểm xấu đó của cô… Nghĩ vậy, đột nhiên Đỗ Lôi Ty thấy rất rất cảm động.
“Chồng à.” Cô khẽ gọi.
“Sao thế?”
“Em… em…” Bỗng nhiên cô rất muốn tiến lên hôn anh.
Đang định lại gần chợt cô bắt gặp ánh mắt tò mò của người chèo thuyền.
“Không… Không có gì…” Cô vội rụt người lại, “Tự… tự nhiên em muốn gọi anh thôi…”
“Thật không?” Liêm Tuấn nhếch miệng, thu hết vẻ ngượng ngập của cô vào trong mắt, “Vừa rồi em…”
“A! Trên trời có máy bay kìa!”
“…”
Đỗ Lôi Ty vừa cười bẽn lẽn xấu hổ vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi. May mà cô kịp định thần lại, vừa nãy cô mà xúc động hôn anh có khi lại xảy ra chuyện lấy thân báo đáp ấy chứ?
Lấy thân báo đáp ư?
Cô nhớ lại buổi tối hôm qua, mặt lại nóng bừng lên.
“Con sông này lớn hơn vừa nãy nhỉ!” Cô vội vàng rời sự chú ý đi.
“Ừ.” Liêm Tuấn gật đầu, “Đây là Grand Canal, kênh đào dài nhất Venice.”
“Ồ, ra thế!” Đỗ Lôi Ty gật gù, nãy giờ mải nói chuyện với sếp tổng đại nhân quên không để ý đến phong cảnh đẹp xung quanh.
Kiến trúc ven bờ kênh lớn Grand Canal hơn phân nửa được xây dựng từ thế kỉ 14 tới thế kỉ 16, dựa theo kiến trúc Gothic, Baroque từ thời đế chế Byzantine. Bởi hầu hết kiến trúc của nó đều đắm mình trong nước nên thoạt nhìn nó trông như một hàng lang nước lớn, vô số Gondola đi qua đó tạo nên một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Sau khi ngắm nhìn đã mắt kiến trúc ven bờ, cuối cùng chiếc Gondola cũng chở bọn họ đến quảng trường San Marco trong truyền thuyết. Đỗ Lôi Ty nắm tay Liêm Tuấn nhảy xuống, lúc chân chạm đất cô cảm thấy người mình như vẫn còn lắc lư.
Mùa hè ở quảng trường San Marco không đông đúc như khi diễn ra lễ hội Carnival nhưng cũng khá nhộn nhịp. Đỗ Lôi Ty đứng tại đây mà như cảm nhận được hương vị cổ điển của thế kỉ 17, tòa nhà hình tháp và nhà thờ St. Mark[5] lưu lại từ thời kì văn hóa phục hưng làm người ta ngắm nhìn không rời mắt.
Napoléon đã từng ca ngợi nơi này là “Đại sảnh lễ hội đẹp nhất châu Âu”, “Quảng trường đẹp nhất trên thế giới” quả không sai. Trên quảng trường có hàng vạn con chim bồ câu cùng những ban nhạc đang diễn tấu, thi thoảng còn có thể nhìn thấy vài thằng hề đeo những chiếc mặt nạ kì dị đi ngang qua. Ta có thể nhìn thấy xung quanh những dấu vết mà lịch sử lưu lại, cho dù là một nét điêu khắc rất nhỏ thôi cũng mang đậm trong nó hơi thở nghệ thuật.
Bất chợt Đỗ Lôi Ty cảm thấy mọi người đã nhầm khi miêu tả về thành phố này. Nó không chỉ được bao bọc bởi nước mà nước qua bao năm tháng thăng trầm còn thấm nhuần trong nó cả lịch sử, tư tưởng và nghệ thuật, trở thành tài sản quý giá nhất của Venice.
Từ tháp đồng hồ đến giáo đường, từ Cánh nhà Napoléon đến Cổng Vàng[6], lần đầu tiên Đỗ Lôi Ty được tiếp xúc với một nước phương Tây ở khoảng cách gần đến vậy. Điều này khiến cô vô cùng xúc động.
Khi trở về, chân trời đã đỏ rực ánh chiều tà, quảng trường San Marco lúc này như được bao bọc bởi một vầng sáng kì diệu.
Đỗ Lôi Ty đột nhiên lưu luyến không muốn rời khỏi nơi đây, cô bỗng nghĩ đến câu nói vừa rồi của sếp tổng đại nhân, “Nếu em muốn xem, tháng hai năm sau chúng ta lại đến.”
“Sang năm chúng ta lại đến cũng được à?”
“Chỉ cần em thích là được.”
Đỗ Lôi Ty chợt cảm thấy không phải cô muốn hỏi sau này đến có được hay không, thực ra cô chỉ muốn nghe chính miệng anh nói rằng – chỉ cần em thích là được.
Trong lòng cô thầm nghĩ: Chỉ cần có anh bên cạnh là em thích.
Trên đường từ quảng trường San Marco về khách sạn, Gondola chở bọn họ đi ngang qua chiếc “Cầu Than Thở[7]” nổi tiếng, cây cầu vắt ngang mặt nước, treo cao giữa hai tòa nhà lớn.
“Cây cầu này có một truyền thuyết.” Liêm Tuấn đột nhiên nói.
“Truyền thuyết gì vậy?”
Liêm Tuấn không trả lời mà nhoài người về phía cô.
Cảm nhận được hơi thở của anh phả vào mặt, trong màn đêm, đôi mắt anh sáng rực như những vì sao trên trời, “Là… là gì?” Cô hỏi.
“Nếu một cặp tình nhân hôn nhau dưới cầu thì tình yêu của họ sẽ trở thành vĩnh cửu.”
Vừa nói xong, đôi môi anh đã tiến đến, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Đầu tiên anh khẽ cạy hai hàm răng cô ra, đầu lưỡi từ từ tiến vào cướp đi hô hấp đồng thời cũng cướp đi linh hồn cô.
Trăng như lưỡi liềm, sương lãng đãng trên cao, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, từ mặt nước phản chiếu hình ảnh một đôi nam nữ hôn nhau trên chiếc Gondola thon mảnh, hai thân thể như hòa quyện vào nhau.
Hôn xong, cô thở hổn hển, tim đập thình thịch, xấu hổ không dám nhìn thẳng vào người đối diện.
Đỗ Lôi Ty có thể cảm nhận được ánh mắt đầy thiện chí của người chèo thuyền, cũng cảm nhận được ánh mắt đầy nồng nàn của Liêm Tuấn đang đặt trên người cô.
Đầu cô chợt choáng váng, mắt hoa lên, “tõm” một tiếng.
— Rơi xuống nước.
__________
Chú thích:
[1]: Venice (Venezia): một thành phố nổi tiếng của Ý, thường được gọi là “Thành phố của các kênh đào”.
[2]: Audrey Hepburn (1929-1993): là một diễn viên điện ảnh huyền thoại của những thập niên 1950, 1960.
[3]: Quảng trường San Marco (Quảng trường thánh Máccô, Piazza San Marco): là quảng trường quan trọng nhất và nổi tiếng nhất của thành phố Venice.
[4]: Lễ hội Carnival: lễ hội hóa trang diễn ra ở nhiều nơi trên thế giới, lễ hội Carnival ở Venice là một trong những lễ hội mùa xuân hấp dẫn nhất thế giới.
[5]: Nhà thờ St. Mark (Nhà thờ thánh Mark): nhà thờ nổi tiếng nhất thành phố Venice.
[6]: Cánh nhà Napoléon, Cổng Vàng: những địa danh ở quảng trường San Marco.
[7]: Cầu Than Thở (Bridge of Sighs): nằm giữa Dinh Tổng trấn (Venice) và nhà giam cũ trong thành phố Venice, Ý.
trời e ngóng mãi T.T
thk ss ạ >:DDDDDDDDD<
tks ss em hóng ss suốt
Dù rằng sách sắp xuất bản, nhưng mà… ss vẫn thích ngóng chờ từng chương ở nhà hai em!
Ủng hộ hai đứa hết mình, cố gắng học và thi thật tốt nhé.
P/S: Nhắm với tiểu Nhược giúp ss, chúc cả ba đứa thi thật tốt, được kết quả cao.
Yêu mấy đứa nhiều lắm :X
ngóng^^
ui ;;) hay quá đi ^^~
“tom” xuong nuoc……..haaaaaaaa. chet cuoi vs chi DO DO. thank cac nang nhiu
Quá hay!!!! Tkz nàng nhe. Ta đợi truyện này mãi :))
truyen cang luc cang hay, thanks nang nhiu
uay, to moi biet thong tin moi ve dich quyen nay cua ss Den. to hi vong la van duoc theo doi truyen tren trang web cua cac nang. thank cac nang nhiu
Mong chờ mãi cuối cùng chương mới cũng có, sách cũng sắp ra nhưng rất cảm ơn các em đã giới thiệu bộ này. Chúc các em thi tốt!
ui Venice đẹp quá nhỉ… hic hic, ss cũng muốn đi tới đó!
He he, thank nàng, hay quá, ta vẫn thích đọc bản dịch ở nhà các nàng nhất, hihi
chúc e thi tốt nhé
thanks e
thank các nàng.ta hóng mãi.
chúc các nàng thi tốt
huhu.. mong chap moj cua ban toj daj co luon ruj ne..
thanks ban nhju nhju!!^-^
thanks
chương này ngọt ngào và lãng mạn quá
yêu ss nhiều
kha kha rớt xuống nc rồi kìa.
Cứu muội mau :))
Hac ,chi chet ngat vi nu hon cua anh a !!!
mai moi thay ban, mung qua di!
Thanks ss. Ngóng mãi mới có ha. Tưởng các ss cho drop luôn chứ.
Cái “tõm” đấy là cái gì rơi vậy??? *kéo tay áo, mắt long lanh*
thanh nha cho lau qua rui
thanks!
nàng đi đâu mà lâu lắm rùi mới xuất hiện thế?
Tks
cam on nhieu hey
chậc, chị mắc cỡ quá nhảy xuống nước lun!!!
tác giả ơi chảnh wa đấy bọn e đợi dài cổ mãi mới thấy cho ra 1 chương. sót ruột wa
ôi, chờ thêm mấy ngày nữa là thành cổ con hươu luôn ý. thanks bạn nhiều nhé.tập này hay quá
thank nàng…ta ngóng mãi…
thanks bạn nhiều nha…mong chờ chap tiếp theo ah…rất vui…hihi
Thanksssss
thanksssss nhiu nhiu nha
hóng mãi ^^
thanks
hu hu cuoi cung mjnh cung cho duoc truyen co chuong moj,truyen hay qua,van biet la haj ban ban hoc ko post truyen deu duoc nhung ma ngay nao mjnh cung vao ngong.haj ban dang o giaj doan ban ron,cang thang ma van nho post truyen cho moj nguoj doc,cam on nhjeu.cac ban sap phaj doi mat voj haj kj thj quan trong cua doj hoc sjnh roj,co len nhe,luon luon ung ho va cau chuc moj dieu may man se den voj cac ban.
Doi mai . Thanks 2 ss nhiu
Hay lắm!Thank em!
Aizza..chủ nhà tìm usb lâu vây?
troi oi tuong tac gia bo fic luon roi doi trong moi mon luon dung bo cuoc giua chùng nhe …ung ho hai ban het minh
minh chờ dài cổ lun nè.thanks
Chuc 2 Nang lam bai thi tot!
trời hay quá.ss ơi mau có chương 50 đi.cổ t sắp thành cổ con hươu rồi
chúc hai bạn thi tốt nhé!
mấy tháng ra một chươg , chết mất
ngày mai của ss sao lâu z ss ơi
hay quá!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! sao lâu chưa pót chap ms zj! cổ em dài thêm máy cm rùi nè>>>>>>>>>>>>>>
lau lam roi moi lai duoc doc tiep T.T
THANKS~
Thanks, mong sớm có cháp mới
yeah chuyen ny sap suat pan ha? mug wa dj. lau lem uj new vao nha 2 nag do. ths co len…
bạn ơi sao chưa có chương 50 thế
sao lâu thế bạn ui
khi nao co chap 50 vay?
:))) chi mong cuoc doi dduoc nhu trong truyen a! Thank ban keke :)))
Thanks các bạn nhé. Đọc truyện ở đây vui hưn đọc sách. Hì
Cuối cùng cũng đọc được chương mới! Thanks nàng!
aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……………..
Hai ss ơi, “Sống chung với Sếp tổng” in thành sách kìa >”<
Trên tiki á, tên là "Có cần lấy chồng không?"
HuHu mình thấy ra sách rồi, 05-06-2012 này phát hành nè. Bạn ơi, vậy là bị drop đúng ko vì mình thấy mỗi lần truyện nào ra sách là nghỉ thở cả.
my’ ban yen tam , cu cho` khoang 1 thang nua la co chuong moi’ do , cung~ giong’ nhu chuong 48 – 49 vay do’
mấy nàng thi tốt nhé!!
Mong chương tiếp quá. Mình cực thích truyện này. Cảm ơn các nàng.
chuc hai ban thi tot nhe.
Con đường danh vọng lắm gian truân
Đòi hỏi người ta tính chuyên cần
Muốn sắt thành kim phải bỏ sức
Mong mình thành đạt phải rèn thân.
Đây là lời chúc cua mình dành cho hai bạn nhân dịp mùa thi.chúc các bạn vượt vũ môn thành công,cá chép hóa rồng.CỐ LÊN
bạn ơi post típ chương 50 đk k???? trn hay qá à:):))
b oi post tip chap 50 dj .hay qua ak.
Pingback: Sống Chung Với Sếp Tổng(http://tietdaquan.wordpress.com) « tieuthutao
lâu quá đi. chờ dài cổ rồi. khi nào có tiếp vậy bạn?
cấp lại sao mãi chưa có vậy?lên đi bạn.hay drop rùi?
.Cặp này dễ thương quá đi mất >w<
truyện hay quá, chúc 2 chị thi thật tốt trong kì thi đại học sắp tới nha
post tiếp đi chứ,còn 17 chương nữa cơ mà.đang đọc dở bị như thế này thì đứt mạch cảm súc quá
bạn ơi, chủ nhà còn đang bận bù đầu ôn thi ĐH mà, ngồi chờ 1 chút đi.
Cũg fảj chờ thôj ,mìh đọc x0g chap này cũg khá lâu r nhưg thỉh thoảng gké qua để hóng chap mớj hjhj
choy` ạ em koi cái sống chung với sếp tổng chương 49 này tử hùi não hùi nào òi h chưa ra đc cái chương 50…… canh dài cả cổ >.<"" …..
thank ban nhieu nha. Truyện nay xuat ban co tên la có cần lây chồng không
Lau wa sao ko thay chap moj zj ban. Thanks you
SS thi tốt ko?
Ss thi khối D em ạ :d
ai cho tui cái web để coi típ đi TT^TT chờ dài cổ quá…..
M.n ơj cho mình hỏj truyện này ra chưa vậy .thág 7 r hnay mìh ra hjệu sách tìm kg thấy truyện này
A tên là có muốn lấy chồng hả bạn,vậy mình tìm đc r thank bạn nhjều
truyện càng lúc càng hay , thật mong chờ những chương tiếp theo , mà sao lâu quá chưa thấy , thật pùn , nhưng ta vẫn sẽ đợi nàng pos tiếp chương mới , iu, smile
ban oi, lam tiep song chung voi sep tong di, nan ni do!
tiếp chương 50 đii bạn ơi..=.=
Vì truyện này ra sách rồi nên chắc bọn mình không làm tiếp nữa nhé.
troi oi
nha sach let go
truyện rất vui…thanks em nha ^^
huhu, bh thì có chap cuối hả bạn?? chưa hết đúng kô?
Chưa hết nhưng bọn tớ không làm nữa vì truyện đã đc xuất bản với tên “có cần lấy chồng không?” rồi ^^
nhưng cũng có người ko mua đc mà..các bạn có thể làm tiếp cho những người ko mua đc truyện đó..như mìk chẳng hạn 😦
truyen da dc mua ban quyen tai VN roi ma, bon minh lam the la vi pham ban quyen do :-s
hiz hiz :(( zậy bạn bít chừng nào thì có trên mạng kô? zì mìk thấy ở 1 số web cũng có nhưng chưa full 😦
Bạn còn zữ bản edit ko? Có thể send qua mail cho mìk đc ko? Mìk ko mua đc sách 😦 mail mìk là s2charvin@gmail.com, tks 🙂
sao ko tiếp tục truyện này nhỉ, đang hay mờ
truyện hay quá
mong ss hoàn thành trog thời gian sớm nhất
Bộ này drop rồi hả bạn? Sao lâu quá chưa có chap mới thank you
sao Sống chung với sếp tổng chuong 50 cho woai k thay the ad nhi
Some people have made them so tame they will eat out of your hand.
Since then, KGMB reports four confirmed and 12 suspected cases.
This is just one of the theories where the word dengue was originated.
Many professionals from water damage company in Dallas provide advice
that water should be removed from the property as soon as possible
to avoid further damage on your valuables but on top of that you also compromising on your
health if you delay the process. In 1955, East Bengal became East Pakistan and after the nine month War of Independence in 1971,
it separated from West Pakistan and became Bangladesh.
They choose to call themselves ethnic nationalities.
Hair washed with methi aficionado compound prevents dandruff,
falling hair, baldness again dandruff keeping
the hair long,. Vitamin E oil helps to stimulate sebum production and consistent use works to grow hair as
well as make it shiny. It has long been one of the all natural methods of removing ear wax
and reducing ear pain offered today.
If you’re an avid tea drinker but can’t decide between methods for boiling water, here are some
of the benefits of both types. Among the excellent inclusions in your kitchen will be Highlights Pyramid Traditional Pot 43696 by Morphy Richards.
They can be very expensive and very good in quality to being very cheap.
If there is an issue with eruption and the teeth are partially covered, they can be at risk
of debris accumulating and are at risk of possible infection occurring.
You can rest assured that you will be happy with the results provided you have sought an experienced dentist with
at least some artistic ability. For real teeth
whitening results, you’re going to have to spend some money.
Another tool used for combing snow can be attached behind the compaction tool to create a soft surface.
Fundamentally playing music provides you with a way to
test your skill to keep time and providing you with the opportunity to observe
how you will sound when playing guitar with a real music group.
There are a number of benefits of ergonomic high back chairs.